Tinh thần trượng võ trong văn hóa Nhật Bản chắc chắn ai cũng dều biết và harakiri (rạch bụng) chắc chắn những ai yêu thích văn hóa Nhật Bản cũng dều đã nghe qua. Là một hình thức tự vẫn bắt nguồn từ ngàn xưa, tương đồng với Seppuku của Trung Quốc. Phải nói thêm, tuy một người đều biết đến tên gọi hara-kiri, thế nhưng đa số người Nhật lại không dùng từ này mà thay vào đó là "Seppuku", hiểu nôm na là "tự mổ bụng". "Thủ tục" này đucợ thực hiện bởi tầng lớp những chiến binh người Nhật thời phong kiến nhằm tránh phải bị kết liễu dưới tay kẻ thù. Vào khoảng năm 1500, đây chính thức trở thành một luật lệ mang tính "đặc quyền", dành cho các daimyo (tướng lĩnh) và samuraimang tội bất trung với đất nước. Kẻ mang tội ấy được trao một thanh gươm có vát đá ngọc từ nhà vua. Sau khi ủy thác cho người mà đuợc cho là bằng hữu trung thành kề cận làm nhân chứng chứng kiến tận mắt, người thực hiện harakiri mới đâm dao vào sâu phía bụng trái, di dao sang ngang phía bụng phải và chếch lưỡi săc ấy lên phía trên. Người nhân chứng đã đucợ chọn ngay sau đấy chặt đầu kẻ mang tội vauwf rạch bụng xong với một nhát dao. Cuối cùng, con dao găm ấy sẽ đucợ trao về lại cho nhà vua. Cho đến những năm 1700, "thủ tục" này được cho phép khi chỉ cần thông qua một màn giả rạch dụng và sau đó sẽ là chém đầu. Thủ tục hara-kiri còn được áp dụng khi người đó có những bất hạnh của riêng mình, ngoài những lý do như thẻ hiện lòng trung thành với chủ nhân đã mất hay phản đối lại sựu kiềm hãm của những chính quyền đương thời.
Vậy tại sao những người Nhật ấy lại chấp nhận nhận lấy harakiri?