Có lẽ đã từ rất lâu rồi tôi không được tận hưởng không khí và làn gió trong lành, mát rượi đến thế; không khói bụi cũng không ồn ào xe cộ, chỉ có tiếng ve mùa hè và tiếng côn trùng kêu râm ran trong những bụi cây ven đường, cùng với đó là dòng sông với tiếng sóng vỗ bờ rì rào, êm dịu. Vừa thong thả dạo bước trên con đê tôi vừa ngắm nhìn ánh chiều tà xuyên qua những cây cầu, phản chiếu xuống mặt sông phẳng lặng một màu vàng lấy lánh, hưởng thụ một cuộc sống bình yên, không vội vã cũng không lo toan.
Bản thân tôi không biết từ lúc nào đã bắt đầu nghiện con đường này, nghiện những làn gió nhẹ nhàng vuốt ve mỗi sợi tóc, nghiện những ráng chiều vàng ấm áp rồi cả hàng cây hoa anh đào bên đường. Đến mức ngày ngày tôi đều đến đây như một thói quen tất lẽ dĩ ngẫu, đi bộ dọc bờ sông, chào những con người xa lạ gặp trên đường và tận hưởng một cuộc sống thư thái, chậm rãi.